Điều Còn Lại
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Điều Còn Lại
Nhớ
Đêm SG chợt lạnh đén bất ngờ
Không chút gió mà tay chân lập cập
Quần áo cộc ra đường mua điếu thuốc
Chợt nhớ vô cùng phố núi ngày xưa
Thành phố buồn đêm lạnh sương mờ
Những gốc thông già,bồn hoa, con dốc
Và một người luôn chê mình ngốc
Và... hơi ấm một bàn tay
Bàn tay lần đầu tiên cầm thoáng ngât ngây
Mặt nóng bừng, lặng im đi bên nhau
Chợt có tiếng còi xe: "Hai đứa bay có bị gì không"
Vội buông ra, mặt lại nóng bừng hơn,
Khi nghe khúc khích cười
Rồi thời gian trôi, phố núi cùng xa vời
Bao lần hẹn, và bao lần lỡ hẹn
Để đến khi bước chân tìm về đến
Chỉ còn thông, con dốc với đường hoa
Rồi một lần quay về phố núi ngày xưa
Không còn một bàn tay, không tiếng cười khúc khích
Không còn người luôn chê mình ngốc
Chợt giật mình, một tiếng còi xe
Nỗi buồn khi nhận ra mình mất đi một cái gì đó quý giá nhưng không chấp nhận và vẫn hy vọng...
Sẽ
Tự nhủ với lòng mình sẽ bắt đầu quên
Cứ coi người như người dưng qua ngõ
Cứ thản nhiên như chưa từng gặp gỡ
Mà sao dạ vẫn không yên?
Mình sẽ quên. Ừ thì mình sẽ quên
Mảnh trăng mỏng trao nghiêng trởi cuối hạ
Kỷ niệm xưa hòa thành cơn gió lạ
Mình sẽ thả bay đi...
Nhủ quên rồi còn lưu luyến làm chi
Chiều qua cả ngày người không tới
Người có lẽ không biết mình đã đợi
Cũng như mình chẳng tin mình đã buồn
Sẽ chẳng bận lòng nếu mình có thể quên
Sẽ chẳng băn khoăn và chẳng thèm giận dỗi
Sẽ chẳng nhớ nhung cũng chẳng thèm chờ đợi
Đã nhủ rồi, mình sẽ bắt đầu quên...
Hy vọng càng lớn thất vọng càng đau tạ tự nhủ sẽ quên, sẽ không buồn sự thật lại khác
Cũng như mình chằng tin mình đã buồn
....
Đã nhủ rồi, mình sẽ bắt đầu quên....
có một chút trách móc...
Chiều qua cả ngày người không tới
Anh Xin lỗi
Anh xin lỗi vì đã bỏ ra đi
Cuồng dại như cánh chim bay ngược chiều gió thổi
Giọt nước mắt em ngày nào rơi nóng hổi
Chỉ khiến lòng anh thêm cháy khát...
Anh xin lỗi về những điều nhận và cho
Anh chẳng bao giờ nghĩ về em trước nhất
Chỉ khi nào lo sợ em đi mất
Anh lại dịu dàng lời nói ngọt đầu môi.
Anh xin lỗi về những khoảng cách xa xôi
Của mỗi lần ghé thăm kéo dài từ tuần qua tháng
Anh xin lỗi vì những lúc lơ đãng
Nhớ một người khi đang nẳm tay em
Anh xin lỗi vì những phút dịu êm
Được ở bên em mà anh không trân trọng
Trái tim yêu ngày xưa từng cháy bỏng
Nguội lạnh dần theo những chuyến đi xa
Để một ngày khi năm tháng trôi qua
Anh giật mình lỗi nhớ em da diết
Đến bây giờ anh mới hiểu,anh mới hay, anh mới biết
Em chính là bờ bến của đời anh
Chỉ còn lại những điều rất mong manh
Anh sẽ đợi sẽ chờ đến khi em tha thứ
Hãy để trái tim anh sau bao ngày say ngủ
Thêm một lần cháy bỏng để yêu em
Suy nghĩ lại ta mới nhận ra mọi lỗi lầm là do mình:
Rồi thời gian trôi, phố núi cùng xa vời
Bao lần hẹn, và bao lần lỡ hẹn
...
Mình đã lơ đễnh phố núi khi bước chân vào thành phố ồn ào và náo nhiệt...
Đêm SG chợt lạnh đén bất ngờ
Không chút gió mà tay chân lập cập
Quần áo cộc ra đường mua điếu thuốc
Chợt nhớ vô cùng phố núi ngày xưa
Thành phố buồn đêm lạnh sương mờ
Những gốc thông già,bồn hoa, con dốc
Và một người luôn chê mình ngốc
Và... hơi ấm một bàn tay
Bàn tay lần đầu tiên cầm thoáng ngât ngây
Mặt nóng bừng, lặng im đi bên nhau
Chợt có tiếng còi xe: "Hai đứa bay có bị gì không"
Vội buông ra, mặt lại nóng bừng hơn,
Khi nghe khúc khích cười
Rồi thời gian trôi, phố núi cùng xa vời
Bao lần hẹn, và bao lần lỡ hẹn
Để đến khi bước chân tìm về đến
Chỉ còn thông, con dốc với đường hoa
Rồi một lần quay về phố núi ngày xưa
Không còn một bàn tay, không tiếng cười khúc khích
Không còn người luôn chê mình ngốc
Chợt giật mình, một tiếng còi xe
Nỗi buồn khi nhận ra mình mất đi một cái gì đó quý giá nhưng không chấp nhận và vẫn hy vọng...
Sẽ
Tự nhủ với lòng mình sẽ bắt đầu quên
Cứ coi người như người dưng qua ngõ
Cứ thản nhiên như chưa từng gặp gỡ
Mà sao dạ vẫn không yên?
Mình sẽ quên. Ừ thì mình sẽ quên
Mảnh trăng mỏng trao nghiêng trởi cuối hạ
Kỷ niệm xưa hòa thành cơn gió lạ
Mình sẽ thả bay đi...
Nhủ quên rồi còn lưu luyến làm chi
Chiều qua cả ngày người không tới
Người có lẽ không biết mình đã đợi
Cũng như mình chẳng tin mình đã buồn
Sẽ chẳng bận lòng nếu mình có thể quên
Sẽ chẳng băn khoăn và chẳng thèm giận dỗi
Sẽ chẳng nhớ nhung cũng chẳng thèm chờ đợi
Đã nhủ rồi, mình sẽ bắt đầu quên...
Hy vọng càng lớn thất vọng càng đau tạ tự nhủ sẽ quên, sẽ không buồn sự thật lại khác
Cũng như mình chằng tin mình đã buồn
....
Đã nhủ rồi, mình sẽ bắt đầu quên....
có một chút trách móc...
Chiều qua cả ngày người không tới
Anh Xin lỗi
Anh xin lỗi vì đã bỏ ra đi
Cuồng dại như cánh chim bay ngược chiều gió thổi
Giọt nước mắt em ngày nào rơi nóng hổi
Chỉ khiến lòng anh thêm cháy khát...
Anh xin lỗi về những điều nhận và cho
Anh chẳng bao giờ nghĩ về em trước nhất
Chỉ khi nào lo sợ em đi mất
Anh lại dịu dàng lời nói ngọt đầu môi.
Anh xin lỗi về những khoảng cách xa xôi
Của mỗi lần ghé thăm kéo dài từ tuần qua tháng
Anh xin lỗi vì những lúc lơ đãng
Nhớ một người khi đang nẳm tay em
Anh xin lỗi vì những phút dịu êm
Được ở bên em mà anh không trân trọng
Trái tim yêu ngày xưa từng cháy bỏng
Nguội lạnh dần theo những chuyến đi xa
Để một ngày khi năm tháng trôi qua
Anh giật mình lỗi nhớ em da diết
Đến bây giờ anh mới hiểu,anh mới hay, anh mới biết
Em chính là bờ bến của đời anh
Chỉ còn lại những điều rất mong manh
Anh sẽ đợi sẽ chờ đến khi em tha thứ
Hãy để trái tim anh sau bao ngày say ngủ
Thêm một lần cháy bỏng để yêu em
Suy nghĩ lại ta mới nhận ra mọi lỗi lầm là do mình:
Rồi thời gian trôi, phố núi cùng xa vời
Bao lần hẹn, và bao lần lỡ hẹn
...
Mình đã lơ đễnh phố núi khi bước chân vào thành phố ồn ào và náo nhiệt...
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|